... Chiều hôm qua cũng như các hôm trước đó, trời kéo mây tối sầm đen kịt, tôi vội vã đón con gái tan học như thường lệ.

Khung cảnh đậu xe lộn xộn trước cổng trường càng trở nên lộn xộn hơn lúc trời chuyển mưa. Ai ai cũng muốn đón con về thật nhanh để không bị ướt. Khi con gái thấp thoáng ở cuối sân trường từ đằng xa, tôi yên chí dừng xe đợi trước cổng vì nghĩ rằng mình sẽ rời đi nhanh thôi.
Con gái nhỏ, trong bộ đồng phục từ hàng đôi của học sinh lớp 6, cuối cùng cũng đã bước ra cổng nhưng lại rẽ hướng khác.. Đang gấp gáp nên tôi tức mình kêu lại thì bé tiến đến với một cô bạn gái với một tay nắm chặt.. Bằng vẻ mặt khá bối rối, bé nói với tôi "Ba ơi cứu con với, nó nắm tay con không chịu buông..". Giờ thì tôi quay lại nhìn kỹ vào cô bé (mà tay vẫn còn đang giữ chặt tay con gái tôi) .. khuôn mặt xinh xắn tươm tất trong bộ đồng phục trắng.. giọng nói bập bẹ như một đứa trẻ con "Xuân Nguyên...xuân nguyên... đây là ai?". Tôi nhận ra ngay điều không bình thường trên khuôn mặt xinh xắn đó, nhưng vẫn bình tĩnh kêu cô bé bước vào trong để tránh đường cho xe qua lại.

Trên đường về tôi hỏi thăm thì con gái cho biết bạn đó bị tự kỷ, không học cùng lớp.. nhưng "con thấy tội nghiệp vì không ai nói chuyện với bản hết?? và khi con làm quen là bị dính luôn.. nó chỉ thả tay khi con đòi đi WC.. " Một thoáng bực bội vì sao trong môi trường giáo dục bình thường lại có học sinh như vầy? con gái tôi với bản tính hiếu động, hay chào hỏi nên rất dễ quen với bạn mới.. và điều này làm tôi lo lắng nên vội khuyên con đừng quá gần gũi với người bạn đặc biệt đó để tránh bị ảnh hưởng.

Tôi sẽ cho con những điều tốt nhất về lòng nhân hậu, bác ái nhưng tôi cũng phải dạy bé tránh xa những điều dễ làm tổn thương tâm lý mà ở trẻ con là thứ rất nhạy cảm. Cuộc sống vốn không đơn giản nên tôi luôn cố gắng không làm cho nó phức tạp thêm, kể cả khi phải làm phật lòng người khác. Khuyên con tránh xa là để cho các bạn khác cùng chia sẻ, nhưng tôi nhận ra mình vô lý khi nhớ lại cô bé đã không có ai thèm chơi trên sân trường.

Trên con hẻm nhỏ vội vã về nhà, bất chợt con gái chỉ cô bạn đó ở phía trước, đang ngồi sau lưng bà trên một chiết xe đạp điện. Nhìn vóc dáng nhỏ nhắn của 2 bà cháu khuất dần trong dòng người hối hả chạy mưa tôi chợt thấy mình thật vô cảm. Tôi đã phản ứng quá vội vàng về một trường hợp đặc biệt chăng? Cô bé giữ chặt tay người thân có thể do đã từng bị bỏ rơi một lần nào đó, và đó là điều làm tâm lý bị tổn thương nặng nề?? Nếu như vậy câu chuyện về 2 bà cháu quả thật là một câu chuyện buồn. Tối nay tôi sẽ nói chuyện với con gái và hy vọng tình bạn sẽ đem lại một liều thuốc hữu hiệu hơn là ghẻ lạnh tránh xa...

 

Viết trong lúc không muốn gì khác - Ngày 14 tháng 05 năm 2019

No comments

Leave your comment

In reply to Some User

Các bài liên quan