Chuyến vẽ thực tế Phan Rang lần 1 - tác phẩm 2

Chuyến đi vẽ của ngày thứ 2 trước khi về lại Saigon thì xuôi theo quốc lộ hướng ra miền ngoài. Nơi đây thấy được cảnh đồi núi chập chùng, ruộng nương sung túc hơn những cụm xương rồng

Núi Đồi Xứ Chăm - Màu Bột - 2010
Câu nói khó quên

Linh tìm được 1 bố cục đẹp và hy sinh ngồi vẽ ngoài nắng, cái nắng Phan Rang thì phải biết. Mới có 9h mà nắng như cháy da. Mình tìm được 1 lùm cây trải ngồi, chuẩn bị cho tác phẩm chì đầu tiên rồi tranh thủ cầm máy ảnh săn vài tấm. Những hình ảnh sinh viên vẽ thực tế thật đáng yêu, sẽ là minh họa quý giá trên site của mình.

Dù thầy nói, người dân ở đây đã quen với sự có mặt sinh viên vẽ trường mỹ thuật, nhưng các em nhỏ vẫn thích quay quanh nhóm vẽ.. chơi đùa, ngắm nghía, rồi bình phẩm vô tư. Nhìn chung trẻ e ở đây ăn mặc khá tươm tất, duy có 1 bé trai khoảng 9 tuổi mặc áo hở cả 1 bên hông. Trong những câu nói qua nói lại mình có chọc bé với cái áo sút chỉ hở sườn.. bé cười hiền lành, hồn nhiên trả lời lại “sạch là được rồi”.. giật mình vì câu đùa vô ý, mà cảm thương hoàn cảnh tuổi thơ của em.. ngày xưa, mình mặc quần cũng vá chùm vá đụp.. nếu có điều kiện trở lại nơi này, mình sẽ chuẩn bị vài thùng đồ củ làm quà biếu.

Giờ trưa cũng đã đến, lúc về đoàn người bớt hăng hái so với lúc đi. Trời đang giữa trưa, và thiên nhiên đang chứng tỏ hết quyền lực của mình.. cả đoàn tấp vào xe nước mát bên đường. Không gì bằng 1 ly nước mát vào lúc này đây.

Mặt trái người nghệ sỹ

Khi bạn bước vào phòng của họa sỹ, xin hãy tạm quên những khái niệm như tươm tất, gọn gàng hay sạch sẽ đi. Những từ ấy thực sự không có trong cuộc sống của 1 nhà sáng tác nghệ thuật đâu. Thật đó! Đằng sau những bức họa bất hủ là những mảng vải củ nhuốm màu lem luốt, những bảng pha màu dính tèm nhem, và cốc nhúng cọ nước đục ngầu..

Trở ngại đàu tiên

Với hơn 20 người cả nam lẫn nữ cùng tá túc trong 1 phòng, chỉ có 1 nhà tắm thì 20′ phút tắm rửa quả là 1 cái j đó thật xa xỉ.. Mà cứ ngồi chờ ở ngoài với cơ thể lem luốt, dang nắng cả ngày thì khó chịu vô cùng. Một lúc sau hết kiên nhẫn, mình soạn đồ tắm trong WC.. WC của 1 quán phở vùng ven, chỉ là 1 bàn cầu kiểu ngồi xổm cổ điển và nền, tường thâm ố.. điều đặc biệt là k có 1 cái móc nào để treo áo quần, khăn tắm, cũng chẵng có cái gờ nào ra hồn để đặt được cục xà bông. Có lẻ vì đó mà không ai muốn dùng WC để tắm, đặc biệt là các bạn nữ. Tất cả đồ đạc chỉ trông cậy vô.. cái nắm cửa. Mình cố gắng móc tất cả lên đó như làm xiếc: quần lót, túi xà bông, khăn và cả đồ dơ đang mặc.. Chỉ là 1 thao tác vệ sinh thường ngày, nhưng trong WC này và thêm ..cúp điện thì chuyện tắm rửa quả là 1 thử thách thực sự. Chiếc đèn sạc le lói ánh đèn lờ mờ cuối cùng. Loay hoay lấy xà bông trong túi thì điều khủng khiếp nhất đã xảy ra: đồ rơi ào xuống thềm ướt… Trời ạ.. xém nữa là mình nói tiếng miên luôn. Có thể bạn đã đoán ra mình phải chịu đựng điều gì suốt 24 tiếng sau đó..

vài điều kiêng kỵ

No comments

Leave your comment

In reply to Some User