Thế là lại bắt đầu chuyến đi thứ 2 vẽ ở Phan Rang dù mình đã k mấy hào hứng như lần 1 vì T đã có bạn trai. Mình thực sự đang muốn né tránh những tình huống lôi thôi khó xử mà rõ ràng k thể trông cậy vào cô bé này được. Tưởng là đông người tham gia, đến phút chót thì cũng chỉ có 3 người.

Chuyến xe đêm lần này cũng là xe Mai Linh nhưng ghế nằm của mình ở hàng cuối cùng, bất tiện hơn lần trước. Lần vẽ này mình đã chuẩn bị 1 bộ áo trùm đầu mặc chống lạnh khi ngủ và chống nắng khi lang thang ngoài trời, rút kinh nghiệm từ lần vẽ trước. Cũng là Sanding, mình đúng là có duyên với  thương hiệu này,  mua được rẻ mà lại vừa ý nữa chứ

Trở lại với cảnh quốc lộ tối thui, lát đát vài hàng quán khuya đón khách. Giờ đã là 10h đêm, xe đã tắt hết đèn, máy lạnh đã có tác dụng.. mình chật chội chìm vào giấc ngủ..

Một khoảng lâu sau đó, choàng tỉnh với đoạn đường xấu, mình mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.. Xe vẫn lao nhanh vào màn đêm vô tận của quốc lộ không đèn, thấp thoáng vài ánh đèn khuya của khung cảnh ngoại ô yên ắng, cô tịch.. Bổng chốc xa xa xuất hiện những cánh đồng sáng rực: Những ruộng Thanh Long đêm..Một sáng kiến kéo dài quang kỳ hối thúc Thanh Long ra trái nghịch mùa. Mình nhớ có lần cô đã dạy mình như thế. Khoa học đã đi vào cuộc sống bắt đầu từ những suy nghĩ thực tế như vậy đó

Những ruộng thanh long đêm

Về mặt canh nông, hứa hẹn một mùa Thanh Long sai trái, sớm thu hoạch. Nhưng trong tâm trí của 1 người nghệ sĩ đang tìm cách tiêu thời gian là 1 bức tranh hoàn toàn khác.. Vầng sáng cả 1 vùng khuất xa xa như những dạ tiệc linh đình bất tận của 1 thế giới thần tiên huyền bí nào đó.. hiện về trong vài phút, lập lại hàng mấy trăm năm. Nơi đó sẽ đầy ắp tiếng cười. mọi người sẽ hạnh phút lước trong khúc nhạc thâu đêm.. sẽ lóng lánh kim tuyến muôn sắc màu.. sẽ có nhiều niềm vui.. thật nhiều nụ cười rạng rỡ.. Những trang phục dạ hội huy hoàng.. những khuôn mặt khả ái tiên nữ.. 

Có thể lấy làm đề tài 1 tác phẩm văn học nào đó, xứ sở thần tiên: thiêm mắm muối 1 chút có thể thành 1 bộ phim kiểu như Petefan. Sẽ lấy ánh sáng huyền hoặc trời đêm làm nền. Nhân vật chính sẽ có đôi cách để có thể lượn lờ ngắm nhìn cảnh vật về đêm từ trên cao. Sẽ có những tán cây đại thụ lung lay theo gió.. Và một cốt chuyện thật dễ thương trải rộng trí tưởng tượng của 1 em bé nào đó đang ngồi trên thành cửa sỗ lẻ loi ngắm nhìn trời đêm.

Dạ tiệc thần tiên của tôi vẫn tiếp tục đi vào giấc ngủ, lay động theo từng nhịp xóc của xe, và xe vẫn đang say sưa lao nhanh vào đêm tối.

Từng cánh ruộng thanh long nối tiếp xuất hiện mỗi lúc một nhiều, và càng lúc càng dịch sát quốc lộ. Thắp sáng cả 1 quảng đường như muốn lôi kéo tôi về thực tại: Những vườn thanh long đêm. Tôi choàng dậy vưon sát ra cửa sổ. Mỗi 1 cây là 1 bóng đèn tròn. Kiểu ánh sáng vàng, nóng treo tòn ten, đong đưa trên 1 cành cách thân 1 quả
Xe bất ngờ chầm dần, chậm dần.. Rồi từ từ ghé vào trạm nghỉ đầu tiên. Tôi lấy vội máy chụp hình phóng ra xe trong khi mọi người vẫn chưa ngồi dậy. Tôi phải ghi lại hình ảnh thú vị này

Thực sự chụp cảnh đêm không dễ, mà đến gần vườn thanh long lại càng khó hơn. khu này vườn thanh long nằm sâu bên trong, phải len lỏi 1 hồi lâu mới đến được. tiến gần hơn 1 chút để chụp được ảnh đẹp hơn thì.. chó sủa in ỏi. Cẩn thận! không khéo mình thành kẻ trộm mất, 2 giờ sáng rồi còn gì.

Lễ hội người chăm

Đến nơi trời đă sáng hẵn (trễ hơn lần trước) bước xuống xe là gặp ngay những người nhiệt tình đầu tiên: những bác xe ôm. ngay khi thấy túi màu và bảng vẽ, họ tản ra nhanh cả hơn lúc kéo lại không quên buông lại 1 câu "khách nhà chú Thái đó".

Tôi thầm cười khi biết mình là một trong những người gây thất vọng nhất cho giới xe ôm ở đây, vì nhà ngay mặt tiền chỉ cần bước xuống xe, băng bên kia đường là đến nơi. Quán phở nay đã khang trang hơn, Nhà vệ sinh bất hủ ngày nào đã được "nâng cấp" lên thành bồn ngồi , lát gạch sạch sẽ. Sướng thiệt!!!

Như một sự sắp đặt, buổi vẽ đầu tiên chúng tôi là làng gốm như lần trước. Lần trở lại này mình thấy lòng k vui vì kế hoạch chuẩn bị "quà đồ củ" bất thành vào giờ chót, cũng may là chưa hứa hẹn j.. nếu k thì trốn luôn cho.. nhẹ dạ.

Làng gốm đang mùa nước lên. Bàu nước bao la, sạch sẽ, trong vắt, sinh hoạt tấp nập hơn có vài thanh niên đang chài cá trong lòng hồ. 

Chổ ngồi vẽ lần trước ỉn ảng nước nên nhóm vẽ "dời đô" vào sâu trong đất liền và tản ra tìm góc vẽ.

 

Đang loay hoay chụp cảnh như mọi khi thì các anh chị lớp trên rủ đi xem lễ hội: Hôm nay lễ lên chức cả làng. Không bỏ lở dịp may hiếm có tôi sốt sắng đi ngay

Tôi tò mò muốn biết tập tục dân bản địa ở đây. Nghi lễ của họ ra sao? có theo chế độ mẫu hệ? và mình có được phép chụp hình ghi lại hay không? hàng lô các câu hỏi chờ giải đáp chốc nữa đây và chuyến đi quả thật đáng giá

 

Thực ra buổi lễ này kéo dài 3 ngày và hôm nay mới là ngày chuẩn bị. Dù vậy, từ đằng xa tôi đã thấy cảnh tụ hội rộn ràng, lễ phục sặc sỡ.. bên ngoài các cô đang chuẩn bị bếp núc. sít vô trong lề có bóng mát, các bà đang tụm lại bên khay trầu 

Bên trong là thanh niên đang tiếp tục khâu chuẩn bị, trên phản là các nhân vật vai vế đang đàm đạo, uy nghi.

Thoáng chốc tôi cảm giác như một du khách lạc bước đến một bộ tộc thân thiện nào đó mà không phải mình đang ở việt nam. Phan Rang có cái hay là vậy, khí hậu hoang mạc.. đâu đâu cũng thấy xương rồng. thậm chí xương rồng còn được làm hàng rào nữa. điều đó tạo nên 1 cảnh trí khác lạ hơn nhưng vùng khác, đặc biệt là đồng bằng nam bộ sông ngòi chằng chịt. Cư dân nơi đây phần lớn là dân tộc chăm có tiếng nói và ngôn ngữ riêng. Giờ tôi còn được biết thêm về lễ phục phản phất kiểu trung đông huyền bí.

Cả nhóm không ai bảo ai, xà vào là mỗi người 1 máy ảnh tranh thủ bấm liên tục, mọi lúc mọi nơi.. ngay cả chiết xe bò này cũng không thoát

Chúng tôi được thoải mái ra vào bấm máy. Với 1 nhóm người "đói" chụp ảnh thì sự quấy rối rất đáng kể nhưng chúng tôi chỉ gặp những nụ cười hiền hòa, không một biểu hiện khó chịu gì. Đây có phải là tính chất thân thiện đặc thù của người chăm hay ý thức truyền bá tập tục văn hóa dân tộc?

No comments

Leave your comment

In reply to Some User