Kế hoạch B

Những chuyến đi vẽ thực tế trường tổ chức không nhiều, nên mình sẽ tranh thủ tham gia. Đây cũng là dịp để mình giải toả hết những thắc mắc phát sinh trong thời gian ở nhà cặm cụi vẽ 1 mình. Và cũng có thể, lần này sẽ là chuyến đi thực tế chính thức cuối cùng của lớp mình trong học phần hội hoạ.

 

Dự định ban đầu đoàn sẽ vẽ ở Phước Hải, cách SG khoảng hơn 100 "cây", nên mình nghĩ đến chuyện đi bằng xe máy.. nhưng cơn mưa đêm hôm trước dập tắt ngay ý tưởng giao thông tự do đó

Bình châu nổi tiếng suối nước nóng, mà người địa phương gọi là.. "khu nước sôi" (ở đó có những mạch nước nóng chảy ngầm tự nhiên nghe đâu có thể luộc trứng được). Thế nhưng địa điểm tập kết của đoàn lại ở 1 nơi khác.. hoang sơ hơn.. vắng vẻ hơn. "Ngã Ba Đồng" cách khu du lịch suối nước nóng 3 km. Nơi đây gần quốc lộ, đường xá thênh thang, nên xe chạy nhanh khiếp.

Nơi chúng tôi ở là một toà nhà ngói rộng, kiến trúc cổ, thềm lót gạch tàu mát lạnh. Cột đà toàn bằng cây gỗ nâu bóng.. và quan trọng hơn cả là.. 2 nhà vệ sinh. Thật là 1 địa điểm lý tưởng cho một chuyến thực tế 2 lớp hơn 30 người

Giờ mới hơn 11h, nghỉ ngơi vài phút chúng tôi tìm chỗ ăn trưa, tranh thủ soạn đồ ra biển vẽ sớm... Trời dịu mát, thời tiết đang ủng hộ chuyến luyện tập nhóm hoạ sĩ non này đây. Nhưng chỉ cần 24h sau đó tôi mới biết mình đã lầm.. Lầm to 

Hoàng hôn trên biển vắng

Ăn trưa xong lớp mình hăng hái đi vẽ ngay, nhiệt huyết tràn trề.. Dù trời đã chuyển nắng và càng lúc càng nắng gắt.

"biển gần nhất ah, khoảng 1 cây rưỡi" chị bán quán nói.. Phifiii,1 cây rưỡi thì bỏ bèn gì. Ở phan rang, tụi mình đã từng chinh phục những đoạn đường xa hơn vậy nữa kia.


Đường ra biển cũng là đường ra bến xe Bình Châu nhưng đi 1 quảng hơn 1 km đường nhựa thì đột ngột rẽ trái xuôi hướng biển. Một con đường đắp giống như đi xuống 1 làng quê hẻo lánh. nhà cửa lưu thưa xem kẻ với những đầm nước mặn. Cả nhóm đang đều bước thì 1 bạn đi bằng xe máy quay lại báo tin"không đi được nữa đâu, đường đã bị chặn rồi".. thế là chùng chân.. mình quyết định tìm cảnh đâu đó cho cả nhóm rồi đi tiếp 1 mình tìm đường ra biển.

 

Ra chướng ngại vật là 1 đoàn thu hoạch tôm chắn ngang đường. Băng qua được đoạn đó bạn sẽ đến được 1 khung cảnh êm đềm như là phần thưởng xứng đáng cho 1 quãng đường đi bộ hơn 1,5 cây.

Mở đầu là 1 cây cầu ghép đơn sơ đi vào cổng một khu resort vắng như bị bỏ quên, bên trong là 1 quán caphe lợp tôn yên bình dưới những tán dương xanh mát, Một con đường hơn 50 m, 2 bên là 2 hàng cây cao to, che phủ mát cả lối đi hơn 50 m dẫn thẳng ra biển

 

Khi yên chỗ chúng tôi tranh thủ bày đồ ra vẽ ngay, đây cũng là dịp mình khai trương hộp vẽ thực tế mua ở artfriend

---------------------------------------------------------------

Ăn trưa xong lớp mình hăng hái đi vẽ ngay, nhiệt huyết tràn trề.. Dù trời đã chuyển nắng và càng lúc càng nắng gắt."biển gần nhất ah, khoảng 1 cây rưỡi" chị bán quán nói.. Phifiii,1 cây rưỡi thì bỏ bèn gì. Ở phan rang, tụi mình đã từng chinh phục những đoạn đường xa hơn vậy nữa kia. 

Đường ra biển cũng là đường ra bến xe Bình Châu nhưng đi 1 quảng hơn 1 km đường nhựa đột ngột bỏ đường nhựa rẽ trái xuôi hướng biển. 1 quảng hơn 1 km đường nhựa, cả nhóm rẽ trái xuôi xuống biển. Một con đường đắp giống như đi xuống 1 làng quê hẻo lánh. 5 người lớp mình và vài bạn năm 2011 đang đi thì 1 bạn đi bằng xe máy chạy trước chợt quay lại và nói "tắt đường".. cả nhóm chùng chân.. mình quyết định tìm cảnh đâu đó cho cả nhóm rồi 1 mình thám hiểm con đường tiếp.. Ra chướng ngại vật là 1 đoàn thu hoạch tôm chắn ngang đường. Vượt trở ngại đó là 1 trong những khung cảnh êm đềm nhất tôi từng thấy.. như 1 phần thưởng bù lại quãng đường đi bộ hơn 1,5 cây. 

Mở đầu là 1 cây cầu uốn éo đơn sơ đi vào 1 cánh cổng như khu resort, bên trong là 1 quán caphe nhà tôn, kế đên là phần hấp dẫn nhất 

Nhưng thực tế thì xa hơn mong đợi.

 

 

 

bài học đầu tiên: cách chuyển tranh sơn dầu còn ước

Ngày mưa khó quên

Chuyện vẽ tranh chạy mưa, lớp mình đã quen lắm rồi.. Từ những chuyến lớp tổ chức đi vẽ riêng ở cần giờ, giang điền và Sài gòn nữa.. Nhưng chạy mưa đến 5 lần thì hơi quá dáng.. Mệt mỏi vì chiều theo tính ỏng ẹo của thời tiết, bù lại chúng tôi được ngồi vẽ cảnh bãi biển vắng lúc trời chuyển mưa, được hoàn tất 2 bức tranh về biễn.. Và trên hết được là thành viên trong 1 tập thể hướng về người dẫn đường duy nhất: thầy Trung. Các bạn năm nhất nhìn chúng mình như những sinh vật lạ về chuyện chạy mưa.. Nhưng k sao nếu có được nhiệt huyết như chúng tôi các bạn sẽ hiểu chuyện hoàn tất 1  tác phẩm có ý nghĩa đến mức nào, nhất là trong đầu bạn đang có ý.. Vấn đề còn lại là nhiệt huyết  của bạn tới đâu mà thôi Và chúng tình thực sự đã có được cảm giác đó.

 

Đến đây chắc bạn đọc thắc mắc điều làm chúng tôi như thế? Đièu j khiến chúng tôi vất vả chạy mưa nhiều lần nhứ thế? Quá đam mê, cuồng tín.. Hay " ngoan cố" gì gì đó.. Khi bạn là chúng tôi thì sẽ nhanh hiểu ra thôi

Đã từng ngồi vẽ dưới cái nắng cháy da phan rang, nắng đến độ không thể uống được bình nước đem theo bên mình... niềm vui khôn tả khi tìm ra được 1 bóng mát.. 1 bịt nước mát

Tiếng đàn ban sớm

Lần duy nhất trong hơn 10 năm.tôi lại cảm thấy tha thiết với tiếng đàn guitar thưở nào. Âm thanh đó một thời là niềm say mê của tôi suốt cả 1 thời niên thiếu.. đó là nhờ công lao của Tuấn (tuantudo) lớp Mỹ Thuật Tại Chức năm 2011. Người thanh niên này đã đem lại cho tôi hình ảnh một tập thể bạn bè với cây đàn guitar năm xưa.

Ngày đó đất nước còn nghèo, cuộc sống chật vật, xóm tôi hay bị cúp điện thường xuyên.. Buổi tốt nhà nhà thắp đèn dầu rồi tắt ngủ sớm,  cực khổ là thế nhưng thanh niên xóm tôi hầu như ai cũng biết đàn Về khuya toàn bộ con hẻm chìm trong bóng tối, cảnh vật lờ mờ qua ánh trăng . Giữa đêm thanh vắng, tiếng đàn guitar từ 1 góc phố nào đó thật diệu kỳ .. ngân vang và sâu lắng ..tôi tập tành từ đó và cũng buông đàn vào những đêm sáng trăng..

Tiếng đàn guitar 1 thời mê hoặc tôi mỗi tối cúp điện sáng trăng 

cực khổ là thế nhưng thanh niên xóm tôi hầu như ai cũng biết đàn lúc đó hay bị cúp điện,

có lẽ rất ít những hình thức giải trí nào khác.

 

Rồi ngày bước vào đại học, cuộc sống sinh viên chật vật càng chật vật hơn, cơm ăn bửa đói bửa no nhưng không bao giờ thiếu tiếng đàn.. Tiếng đàn trên cửa sổ tầng 2 ktx nam. Bên ánh lửa bập bùng những đêm lửa trại.. Tiếng đàn lan xa như tâm sự chia sẻ  vui buồn đời sinh viên học tập và phấn đấu

Xã hội phát triễn kéo theo băng đĩa tràn lan.. Hình thức giải trí đa dạng và tiện dụng hơn bao giờ hết. Làm hình ảnh người ôm đàn khuya chìm dần vào mảng tối xã hội. 

và tôi cũng tập tành từ đó

Giờ tôi lại được thấy lại một tập thể với cây đàn guitar, là nhờ công lao của Tuấn.

Tiếng đàn khuya đưa người nghe dần vào giấc ngủ, đồng hành với những trăn trở thao thức ưu tư... đưa người nghe từ chân trời này góc biển nọ, nhất là tiếng đàn chất chứa một niềm tâm sự. Với những người k quen với môi trường tập thể đôi khi chấp nhân cũng là một khó khăn. Tiếng đàn khuya là vậy nhưng tiếng đàn buổi sớm đem lại cho người nghe cảm giác thức tỉnh êm dịu nhất, trong trạng thái nửa mê nữa tỉnh, tiếng đàn như dịu dàng hơn.. thấm sâu hơnđến vô cùngnhư vô tận.. giữ người nghe yên lặng, lắng nghe..  

Vấn đề tập thể

Tôi yêu các cô gái dũng cảm lớp tôi, không quảng mưa gió, đường xa.. Cho tôi 1 không khí hoà đồng, thống nhất 1 nhà

Lần này là 2 lớp tham gia, và lớp năm nhất hùng hậu hơn lớp mình. 2 lớp gần như là xa lạ sinh hoạt chung 1 chỗ, làm sao để hiện tượng tranh giành không xảy ra?

Trong bầu không khí này, không có một công việc nào hấp dẫn hơn là đi vẽ. Đừng nghi đến chuyện nghỉ trưa, hay ngồi lê la tán dóc đâu đó.. Bạn sẽ nhanh chóng lạc lỏng giữa một tập thể những người cầm cọ làm việc một cách say mê

Bạn không thể làm những chuyệc đó và cảm thấy hài lòng khi mọi người xách palette đi vẽ.

Không gì thanh bình và đáng yêu hơn hình ảnh một cô sinh viên nhỏ nhắn say sưa tô vẽ dứoi tán cây râm mát... xa xa sóng biễn rì rào. Người và cảnh như hoà quyện nhau thành một tạo nên 1 bố cục nên thơ. Tại sao mình không vẽ cảnh này nhỉ? Có cảnh, có người, có cả ý nghĩa của một niềm đam mê nghệ thuật. Hay đấy chứ?

Lấn cấn là chuyện tất yếu, nhưng đối xử thế nào đề ra đàn anh đàn chị là điều quan trọng. Không ai muốn bị mang tiếng là người hẹp hòi, cố chấp phật ý người khác, nhưng không thể tốt đến mức để dễ dàng chấp nhận 1 tiếng mời lơi

Tham vọng vẽ cảnh hoàng hôn

Trái tim pha lê

Cảm xúc giúp ta sáng tác, cảm xúc làm ta vui, giúp ta nguồn cảm hứng tạo nên những tác phẩm diệu kỳ. Nhưng cảm xúc nói lên 1 tâm hồn nhạy cảm, dễ vui, dễ buồn.. Và tổn thương

Lần ra Bình châu lần thứ 2 mang ý nghĩa tập thể hơn là đi vẽ cho đủ bài. Mình muốn ủng hộ tinh thần số người ít ỏi của lớp đang ở lại mà hơn 1 năm qua, tình thân thiết gắn bó như cùng 1 nhà ( nhưng tiền thì xài riêng)

Đau khổ cho người, day dứt cho ta

Yêu và được yêu là niềm vui vô hạn
Tôi có thể cảm nhận đằng sao ánh mắt đó là cái gì.. Và tôi cảm thấy ấm áp vì điều đó. Nhưng chỉ vậy thôi, để không sa vào tháng ngày ưu tư, dằn vặt không khéo cảm xúc không còn đẹp nữa.

Phần thưởng vô giá cho những ai biết giữ khoảng cách, không để quan hệ sa vào nước mắt, bi thương..

Trở về thành phố, trở về nhịp sống hiện tại.. Bỏ dép mang giày, chui vô không khí máy lạnh, đèn neon thay ánh sáng mặt trời

Được yêu và quan tâm

Nổi bật nhưng không tách rời

Nếu như lần đi trước là những nguyên tắc cơ bản vẽ tranh, thì lần này, cái mình nhận được là vẽ cây như thế nào
Trải qua thời gian vẽ thực tế đô Ánh mắt của lớp nhìn thây Du vẻ thân thiệt hơn, hướng người học từ một người thầy là kiến thức hơn bình phẩm về cách sống lem nhem của ông ta.

Không phải cứ phải vẽ từng chiết lá mới có thể ra cây. Mà chỉ cần tạo mảng thể hiện sắc độ xa gần, xen kẻ. Thế là từ giã kiểu vẽ lá cây theo từng chấm cọ tạo hình lá cây.. Mỗi một đối tượng trong tự nhiên luôn có 1 kiểu dáng đặc trưng (gọi là form), bằng kiểu dáng này bạn có thể nhận ra một người quen mà không nhìn thấy mặt lúc trời lem nhem tối. Vậy form của cây thông khác với cây bàng, cây chuối khác với cây dừa, cọ..

 

Cái điên của nguowfi hoạ sĩ là cố gắng vẽ cảnh hoàng hôn dù rằng thời gian mặt trời lặng k kịp cho chuyện pha màu

No comments

Leave your comment

In reply to Some User