Đã là buổi đi làm thứ 2 mà đầu óc mình vẫn còn lẫn quẩn ở Phước Hải, vẫn lang thang trên đường ra biển trong nắng chiều lao xao, rì rào xa xa những cơn sóng.. mà đâu đó trong rặng dương thấp thoáng bóng các sinh viên mỹ thuật cặm cụ siêng năng ngồi vẽ. Một hình ảnh đáng yêu mà chỉ vào học ngành này mới có.

Cái nguy hiểm của chuyến đi này là nhằm ngay lúc cty trong tình trạng dầu sôi lửa bỏng, là ngày tháng cuối cùng ở Bayer mà mình đang đôi co với cty để có được 1 khoản bồi thường khá khá trước lúc ra đi. 5 ngày phép dành cho chuyến đi này đã tan tành mây khói, mình buộc lòng nghỉ phép trước ngày T6 rồi nhắn tin xin phép sau. Cái gì làm cho mình phải hy sinh như thế?

Lần này có 2 cái đặc biệt

  1. Là vẫn thuộc diện đi ké nhưng mình đã nhấn mạnh quyết tâm tham gia trước toàn khoa và thầy cô để thể hiện 2 ý
    1. Với thầy cô: Dù lớp đã chuyển hẵn sang thiết kế nhưng đam mê về hội họa vẫn cháy bòng, từ đây sẽ lót đường cho hướng cao học hội họa sau này mà vẫn thầy cô này mình sẽ gặp lại
    2. Với các sinh viên lớp dưới, mà nhất là với những người hẹp hòi, xấu tính thì đừng cảm thấy chật chội và khó chịu rồi hắc hủi như lần đi vẽ ở Đa Lạt trước đây

Bước lên xe mình đã dự tính vị trí của kẻ đi ké nên vào ngay vào cuối xe, nơi ít bị cạnh tranh nhất.. và để các cô nữ thu xếp ngồi cùng nhau, tạo điều kiện cho em hòa vào tập thể thỉnh thoảng như mọi khi.. tránh bơ vơ và lẫn tránh khi mình vắng mặt..

Cái lo kế tiếp cũng là cái lo chính của chuyến đi: chỗ ở và wc.

Đến Phước Hải cũng vừa đến trưa, chỗ nghỉ của nhóm tiền trạm lúc đầu đã thay đổi.. giờ cả xe chia thành 3 nhóm, để ở 3 nơi.. thật nhanh, mình phải quyết định cho nhóm 5 người lớp mình ở nhà sát bên chủ nhà.. 1 ngôi nhà nhiều phòng nhưng khá tù túng.. cửa sỗ được hạn chế tối đa..

Để cảnh ngủ chung không là 1 tình thế khó xử cho những tấm lòng khác xung quanh.. mình đã giải quyết bằng 2 cái võng "dã chiến" hơi mắc 1 chút nhưng giữ được không khí tập thể.

Tối lại nghe đóng tiền dự tiệc ngày đầu tiên, thoáng bực mình... đi vẽ hay đi nhậu đây? đã xác định ra đây đễ học vẽ mà, chứ đâu phải tìm vui?? phức tạp thiệt

Buổi nhậu diễn ra trong 1 không gian chật chội hết cỡ của cả xe gần 40 người thì không gian là 1 trở ngại lớn nhất. Mỗi chỗ ngồi đc thu chân hết cớ mà vẫn chưa đủ người... Tự điều chỉnh là khả năng thiên phú cho người năng động, các thầy tách ra 1 bàn và Linh kêu mình theo.. Và điều chỉnh cuối cùng là cả nhóm (trừ Tâm) cùng ra ngồi với nhóm nướng cá. Đùng là cá tươi nướng thật k

Lần vẽ thứ nhất: Cảnh biển qua các cụm phi lao:

học được: Đường chân trời k được quá rõ ràng
Bức vẽ đầu tiên trong chuyến thực tế với bao nhiêu khuyết điểm (So sánh với tranh thầy Du đặt bên phải)

  • Các lùm cây không đủ ấn tượng thể hiện được vai trò CHÍNH - PHỤ trong tranh
  • Tham chi tiết khiến cho các cụm phi lao cứng ngắt, vô hồn
  • Đường chân trời và mây quá rõ không thể hiện được hiệu ứng GẦN-XA
  • Mây quá nhiều không tạo nên mảng nghệ thuật trên bầu trời
  • Cát lộn xộn không thể hiện được độ nhấp nhô rõ rệt đặc trưng bờ biển
  • Không khí không thể hiện được trạng thái XÔN - XAO, XAO ĐỘNG

Toàn cảnh: cái gì cũng chi tiết gây ra lộn xộn.. rối mắt

Bức thứ 2:


Làng Chài với thuyền thúng: bức vẽ thứ 2 cân lại bố cục các mảng: to - nhỏ.. đang vẽ thì 1 tai nạn khủng khiếp xảy ra: gió biển thổi ụp bức tranh sơn dầu ướt lên nền cát, bắt buộc phải ngưng ngang, từ đó "em" có tên là.. TRANH CÁT.


Tam cấp và lều chổng: bức vẽ thứ 3 với không khí mới là các khối kiến trúc, thành công bức này là
- Thể hiện được phối cảnh các bậc thang
- Thể hiện được độ xa gần của 2 cái láng mà dân chài dùng để thu gom hải sản
- Phá được tính đơn diệu của 4 bậc thang nhờ mô cát trùm lên chân tam cấp
- Xử lý khoảng trống trải bằng 1 chồng 3 thùng xốp


Nắng đã phủ lên chỗ ngồi từ lâu, nhưng không thể bỏ chỗ mất góc vẽ... lon dầu thông như vừa được đun sôi xong
Hướng xử bổ sung thêm

- xoay lệch 3 thùng xốp để tăng góc nhìn đa dạng
- dãy phố mờ hơn để tăng hiệu ứng xa gần
- bỏ bớt mảng xanh rau muống biển do phạm bố cục lỗi tam giác.

Rời xa bãi biển hướng lên núi là bức vẽ thứ 4 trong 3 ngày 2 đêm ở Phước Hải: thành công ở điểm là
- Bắt đầu áp dụng được độ xa - gần trong tranh bằng hiệu ứng MỜ - RÕ và TƯƠI - TRUNG TÍNH
- Đơn giản hoá để nêu bật được CHÍNH - PHỤ
- Thoát được tâm lý sao chép tranh: biết loại bớt các phần thừa và lắp ghép thêm những chi tiết mới từ bên ngoài nếu cần thiết.
- Tách mảng rõ ràng, bỏ dần các chi tiết vụn vặt.

Đang say sưa vẽ thì 1 sự cố xảy ra ngoài dự kiến: 1 thành viên dựa trúng 1 tổ ong và kết quả là cả đoàn chạy tan tác, bỏ ngang buổi vẽ với thương tích đầy mình. Ai nói hoạ sĩ không đối mặt với hiểm nguy đâu nhỉ?

Lần thứ 4: màu tịch

No comments

Leave your comment

In reply to Some User